Câu chuyện: Cô ơi em hiểu rồi

Chủ nhật - 26/02/2017 20:27 | Số lần đọc: 557
Trong những năm tháng được giao nhiệm vụ làm công tác chủ nhiệm, tôi đã từng trải qua rất nhiều cung bậc của cảm xúc. Có những lúc như vỡ òa trong hạnh phúc khi chứng kiến các học sinh của mình giật giải cao trong các cuộc thi nhưng cũng có những lúc lại phiền lòng vì học sinh của mình chưa ngoan. Trong rất nhiều những kỷ niệm đó, câu chuyện về một cậu học trò năm đó đến bây giờ tôi vẫn còn thấy như nó vừa xảy ra ngày hôm qua. Câu chuyện của tôi có tên: Cô ơi em hiểu rồi
Năm đó tôi được nhà trường phân công chủ nhiệm lớp 5A. Buổi đầu đến trường, khi vừa mới bước chân vào lớp tôi đã nghe thấy tiếng reo “A cô Vị, cô Vị! Sướng thật”. Cô Vị là bạn thân nhất của mẹ tớ đấy. Tôi liếc cặp mắt nghiêm nghị về phía có tiếng hò reo, hóa ra là Nam(con của chị bạn thân của tôi) nhưng cu cậu có vẻ phớt lờ và tỏ ra thích thú lắm. Chắc cu cậu nghỉ rằng tôi là bạn thân của mẹ cậu nên thế nào cũng được ưu ái hơn so với các bạn khác.
Sau màn chào hỏi và giới thiệu, tôi bắt đầu bài giảng của mình. Trong lúc đang giảng bài tôi chợt nghe thấy vài tiếng cười rúc rích rồi tiếng thì thầm bàn tán to dần, tôi quay xuống thì thấy Mai đang gục đầu xuống bàn và khóc nức nở. Tôi dừng lại và hỏi:
- Lớp trưởng cho cô biết chuyện gì đã xẩy ra?
Hùng đứng dậy đáp:
- Thưa cô, em không biết ạ.
Tôi nhẹ nhàng đến bên Mai:
- Vì sao em khóc?
Mai nức nở nói:
- Thưa cô, không biết bạn nào viết vào áo em…
Tôi nhìn vào sau lưng Mai và thấy một dòng chữ Mai + Hiếu rõ to in trên tấm áo trắng tinh của cô bé. Tôi quay sang nhìn Nam và nói:
- Em ngồi sau bạn chắc em biết mọi chuyện đúng không?
Nam trả lời tỉnh queo:
- Em không biết ạ.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc của Mai và an ủi:
- Nín đi em!
- Nhưng em về sẽ bị mẹ mắng cô ạ.
- Cô hiểu, lát nữa ra chơi cô trò mình sẽ xuống giặt áo, được không?
Mai im lặng gật đầu và cảm ơn tôi. Tôi quay sang nói với cả lớp:
- Hôm nay là tiết học đầu tiên nhưng cô rất buồn vì một số em chưa chú ý học bài (tôi liếc ánh mắt hơi buồn về phía Nam). Nam cúi đầu có vẻ ân hận nhưng rồi cầu ta lại tắc lưỡi cho qua, vì cu cậu nghĩ tôi sẽ không biết tác giả là ai mà cho dù có biết cũng không mắng cậu (vì Nam nghĩ tôi là bạn thân của mẹ cậu) và rồi Nam mĩm cười có vẻ đắc ý lắm. Thế rồi đến giờ ra chơi, một lần nữa Nam lại lén bỏ một con rắn nhựa vào cặp tôi. Vừa bước vào lớp và mở cặp ra, trông thấy con rắn tôi hét lên, mặt tôi tái mét, tay run run, cả lớp được một trận cười vỡ bụng. Thấy học sinh cười, tôi bình tĩnh lại rồi cầm con rắn nhựa lên, nghiêm nét mặt và hỏi:
- Ai là tác giả của trò chơi này?
Cả lớp im phăng phắc, mặt tôi đỏ bừng nhưng vẫn kiềm chế sự giận dữ:
- Không lẽ tự nhiên con rắn này lại bò được vào cặp của cô sao? Chà nó tài thật! Cô đã biết nó là của ai rồi, cô hy vọng nhận được ở các em sự thành thật và lòng dũng cảm…
Vừa nói tôi vừa hướng cặp mắt về phía Nam như chờ đợi một điều gì đó… Không khí im lặng bao trùm cả lớp học, tôi thấy Nam nhổm dậy định đứng lên nhưng rồi lại không dám. Chắc cụ cậu sợ tôi mách với mẹ thì cậu sẽ được một bữa “cháo lươn”bự, vì mẹ cậu vốn nổi tiếng là người nghiêm khắc.
Cuối buổi học khi Nam vừa định bước ra khỏi lớp, tôi gọi Nam lại và nói:
- Cô muốn nói chuyện với em một lát được không?
- Thưa cô vâng ạ!
Nam bắt đầu có cảm giác lo sợ, chắc cậu đoán biết tôi đã tìm ra thủ phạm nhưng rồi Nam nghỉ tôi đoán mò nên tỏ ra vẻ người vô tội. Lớp học lúc đó chỉ còn tôi và Nam. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nam và nói:
- Chà, để cô xem nào, đã là một chàng trai rồi đó. Năm nay cao hơn năm ngoái rồi.
- Dạ. Nam đáp lí nhí.
- Em có biết vì sao cô gọi em lại đây không?
- Không ạ!
- Nam này, cô biết tuổi học trò là tuổi tinh nghịch, cô không giận em đâu, nhưng cô chỉ thấy buồn và thất vọng khi người đứng đầu những trò nghịch ngợm đó là em, em là con cô giáo mà, phải gương mẫu chứ. Nếu mẹ em biết chắc mẹ sẽ thất vọng về em lắm. Cô biết em là cậu bé thông minh và tinh nghịch, nhưng cô buồn vì em không thành thật với cô, cô biết những trò tinh nghịch ấy là do em cầm lái, cô không phạt em trước lớp không phải vì cô là bạn thân của mẹ em mà cô muốn tìm kiếm ở em một sự thành thật, lòng dũng cảm nhận khuyết điểm. Em nghĩ sao khi các bạn cho rằng em “cậy thế” con cô rồi muốn làm gì thì làm, được khoác trên mình chiếc áo như thế liệu em có hãnh diện không em? Và một điều nữa cô muốn nói với em là đừng để các bạn nghĩ cô thiên vị, với cô, tất cả các em đều là những đứa con đáng yêu chứ không có trường hợp ngoại lệ nào cả… Nói đến đây tôi bỗng thấy mắt cu cậu rưng rưng. Tự nhiên cổ họng cậu nghèn nghẹn… Bất chợt, cậu ôm chồm lấy tôi và bật khóc:
- Cô ơi, em hiểu rồi, em xin lỗi cô… ,rồi cậu nấc lên thành tiếng.
Tôi xoa đầu Nam và dịu dàng nói:
- Đây là bí mật giữa cô và em, cô hi vọng từ nay về sau em sẽ khác.
Sau lần nói chuyện ấy Nam không còn nghịch và quậy phá nữa mà cậu luôn luôn gương mẫu trong mọi hoạt động, tích cực trong học tập, hăng say phát biểu ý kiến và đặc biết luôn quan tâm giúp đỡ bạn bè. Cuối năm học Nam dành giải nhất trong kì thi học sinh giỏi Toán và được các bạn bầu là tấm gương xuất sắc trong học tập và rèn luyện.
          Thế đấy các đồng chí ạ. Câu chuyện xẩy ra đã mấy năm rồi, giờ đây Nam đã là học sinh lớp 9, nhưng mỗi lần nghĩ đến Nam tôi đều cảm thấy như nó vừa xẩy ra ngày hôm qua…
Qua câu chuyện này tôi muốn nhắn gửi tới các bạn đồng nghiệp một thông điệp đó là: Hãy yêu thương, gần gũi và chia sẻ với các em những cô cậu học trò nhỏ của chúng ta.

Tác giả bài viết: Đoàn Thị Vỵ

Nguồn tin: Trường Tiểu học Tùng Ảnh

Tổng số điểm của bài viết là: 4 trong 1 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn