Những cảm xúc suy tư về ngày 20.11

Thứ sáu - 13/11/2015 08:46 | Số lần đọc: 866
Những cảm xúc suy tư về ngày 20-11
 
Tôi còn nhớ mãi lời bài hát mà chính người mẹ yêu quí của tôi đã từng rất hay hát trong những dịp nhà trường tổ chức ngày 20-11, dù chưa một lần tôi biết tác giả của bài hát đó là ai... song dường như có lẽ nó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi ngay từ những ngày còn thơ bé...
Tôi không quên những giờ lên lớp đầu tiên
Cất bước về miền quê, bước vào đời làm một giáo viên
Trang sách đầu tôi dạy các em thơ, tay vụng về từng nét phấn đơn sơ.
Tôi đi giữa sân trường, đàn em vây quanh nhìn tôi trìu mến mái tóc xanh dịu dàng
Các em ơi, nếu các em hỏi rằng vì sao tôi làm cô giáo?
Có phải chăng? Nhìn ánh mắt em, tôi thấy cả bầu trời tương lai
Vâng, mẹ của tôi là một cô giáo. Và có lẽ điều đó lí giải phần nào khi 5 đứa con của bố mẹ thì có đến 3 người con theo nghiệp nhà giáo. Và tôi là một trong 3 người đó.
       Ngày đó tôi còn rất nhỏ, là một cô bé lớp 5...nhưng mỗi khi đến ngày 20-11, tôi là đứa luôn tự hào với chúng bạn vì mẹ của tôi chính là cô giáo của các bạn và đồng thời cũng là cô giáo của tôi. Tôi tự hào vì mẹ là một cô giáo giỏi, được các thầy cô trong trường và các lớp học sinh yêu quí. Dù ngày ngày 20-11 mẹ tôi không nhận được những bó hoa to đẹp, những món quà được gói trong những giấy bóng kính ...tất cả đều không.Vì ở một trường vùng nông thôn như chúng tôi, những năm 89-90.. làm gì đã có những thứ đó. Nhưng tôi cảm nhận được niềm vui của mẹ, khi ngày 20-11 cả lớp học sinh hơn 30 đứa đều đi bộ kéo đến nhà chúc mẹ những lời chúc tốt đẹp cùng nhữn món quà dân giã mà chúng kiếm được. Và tôi, tuy bé nhưng cũng đủ cảm nhận được sự kính trọng mà bố mẹ các bạn đã dành cho mẹ của tôi- một cô giáo tiểu học trường làng.
  Tôi bước vào nghề dạy học thật đơn thuần như một lẽ tự nhiên. Thế nhưng ngày đầu đứng trên bục giảng, tôi đã thật sự biết rằng, dạy học chính là lẽ sống, là tâm huyết của đời tôi. Tôi yêu biết bao những ánh mắt trong sáng, ngây thơ, những câu nói hồn nhiên, non trẻ khi các em làm quen với từng nét chữ, từng con số. Tôi quý những bỡ ngỡ, những tò mò khi các em khám phá thế giới xung quanh. Qua hình ảnh của các em, tôi như được sống lại thời thơ ấu. Nhưng quan trọng hơn là tôi nhận ra được những giá trị của cuộc sống. Thật hạnh phúc khi được làm một người đưa đò cần mẫn chở khách sang sông
“Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông.”
   Mỗi ngày trôi qua lại có thêm một niềm vui mới. Những con đò ấy cứ âm thầm lặng lẽ suốt ngày đêm bỏ lại sau lưng bao nỗi nhọc nhằn, bước qua mọi khó khăn phía trước với ý chí kiên cường lái con đò tri thức cập bến được bình an.
Hôm nay, trong tôi có biết bao cảm xúc dâng trào, biết bao mơ ước về một ngày mai tươi sáng. Tôi nhớ một câu danh ngôn đã nói rằng: “ Nếu người kĩ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng thì người giáo viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên”. Đúng vậy, tôi muốn mình là một kĩ sư tâm hồn để nhìn thấy hành trình hoàn thiện nhân cách trong từng lớp măng non, tôi muốn là một nấc thang trong bước đường đi tới vinh quang của các em.
   Thật hạnh phúc khi được là người đưa đò qua sông, rồi thấy học trò của mình học giỏi, trưởng thành. Nhân ngày này tôi rất muốn nhắn nhủ đến các học trò thân yêu của mình rằng: "Người thầy không thể nào dạy tốt được khi không có sự hỗ trợ hợp tác tốt từ phía học sinh, chính các em là nguồn cảm hứng là động lực đến trường và thực hiện công tác của người thầy". Chính các em là nguồn sức mạnh để tôi dành trọn tâm huyết với nghề. Bởi chính nghề này đã đem đến cho tôi thật nhiều nụ cười và ánh mắt hồn nhiên không dễ gì tìm thấy ở một nghề nào khác./.
 

Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Nga

Nguồn tin: Trường TH Tùng Ảnh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn