Người thầy của tôi

Chủ nhật - 08/02/2015 20:46 | Số lần đọc: 1136
Đã bao giờ bạn tìm cho mình một khoảng lặng trong nhịp sống hối hả ngày nay, hay đã bao giờ bạn thu mình vào một góc nhỏ trái tim để rồi tự đặt cho mình những câu hỏi: Bạn sống để làm gì? Khi chết đi bạn sẽ ra sao? Chắc hẳn nhiều người trong số chúng ta chưa từng suy nghĩ về những điều ấy. Chưa! Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ về tương lai xa xôi đến vậy. Tôi chỉ biết hàng ngày vùi đầu vào đống sách vở và những cuộc trò chuyện vui vẻ với đám bạn bè. Cho đến khi một người bước vào cuộc sống của tôi thì khi đó tôi mới biết suy nghĩ thấu đáo. Đó chính là người tôi cảm thấy quý trọng và khâm phục - Thầy giáo dạy Mỹ thuật.

Nhìn bề ngoài của thầy có lẽ không ai nghĩ thầy có cái nhìn sâu xa và rộng lớn với cuộc sống đến nhường nào. Tuy hình dáng thầy không đẹp đẽ như bao người bình thường khác nhưng đối với chúng tôi thầy thực sự lớn lao và vĩ đại. Mỗi lời nói thầy phát ra dường như có sức hút lạ lùng. Paul Ranet đã nói: “Mục đích của giáo dục không phải là tạo nên những máy móc, nhưng là tạo nên những con người”. Đúng như vậy! Tôi chưa bao giờ thấy thầy mình than vãn về số phận, chê bai hay ghen tị về vẻ đẹp của người khác. Thầy luôn khiêm tốn, không bao giờ tự ti về bản thân, và ngược lại thầy cũng có chút tự hào và hãnh diện về mình. Thầy dạy chúng tôi luôn biết đặt niềm tin vào chính mình, vì mất niềm tin là mất tất cả. Đừng xấu hổ về vẻ ngoài của bản thân. Hãy biết xóa bỏ những mớ câu hỏi: Sao mình lại không đẹp như vậy? Hay số mình sao khổ thế này?…  Điều đó sẽ làm chúng ta mất tự tin và càng đau khổ hơn. Vẻ bề ngoài chỉ là vỏ bọc và nó dần biến mất, còn những giá trị đích thực trong tâm khảm của mỗi người thì không bao giờ mờ đi trong bão cát của thời gian. Tôi còn nhớ lúc đầu mới vào học lớp 6 với bao bỡ ngỡ, rụt rè lắm, mới nhìn thầy tôi hơi sợ. Nhưng sau khi được nghe thầy giảng bài học đầu tiên, nghe thầy tâm sự từ tận đáy lòng thì ý nghĩ ấy vụt tắt đâu mất. Khoảng cách giữa thầy và trò như rút ngắn lại. Tôi cảm thấy nơi thầy có sự ấm áp đến lạ lùng. Thầy đã dạy lớp tôi kể đến năm này là năm thứ tư. Từ thầy tôi học được bao điều về cuộc sống, cách sống và cách làm người. Thầy cho chúng tôi hiểu về giá trị đích thực của cuộc sống. Thầy cũng thường kể cho chúng tôi nghe về những hoàn cảnh éo le không nơi nương tựa mà thầy từng gặp trong cuộc đời. Thầy muốn mỗi học sinh cần có trái tim bao dung, biết yêu thương, biết rung động trước những mảnh đời bất hạnh.
Người thương người nhưng trời không thương người, một sự thật phủ phàng gần như đã cướp đi người thầy ấy. Số phận của thầy thật nghiệt ngã, thầy không đẹp đẽ như những người khác, thầy chưa lập gia đình,... Người thầy ấy vẫn còn quá trẻ để phải mang trong mình căn bệnh nan y quái ác. Đây thực sự là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời tôi. Và có lẽ cũng như với những học sinh khác. Sau khi chữa trị vài tuần, thầy vẫn đến lớp dạy. Thầy vẫn nở nụ cười tươi trìu mến như ngày nào, tuy có phần hơi ngượng nghịu. Thầy gầy đi nhiều quá! Chúng tôi ai cũng thương thầy. Thầy bảo rằng sẽ truyền đạt hết khả năng của mình đến học sinh, sẽ luôn cười và không bao giờ tức giận hay buồn rầu nữa. Thầy tôi thực sự rất can đảm. Thầy biết đối diện với khó khăn phía trước dù biết nó dường như sẽ không thể vượt qua nổi.
 Thầy là người hùng giữa phong ba bão táp
Là cha của những đứa học trò mến thương
Là bến bờ của bao tâm sự trái tim
Chiếc nôi đưa ta qua cánh cửa cuộc đời.
Em nghĩ rằng thầy sẽ luôn ở bên
Xuôi thuyền, rẽ sóng qua dòng chảy thời gian
Vượt lên khó khăn bước lên phía trước
Nhưng ý nghĩ ấy bỗng như vụt tắt mất đâu
Chỉ còn lại mũi dao cứa nát trái tim em.
Thầy không đơn giản là một thầy giáo mà còn là người bạn khi chúng tôi cần sự san sẻ, hay là người cha lúc chúng tôi gặp khó khăn. Một con người đã ngược dòng thời gian mang bao khát vọng tri thức đến với học trò. Ở thầy, tôi cảm nhận được hào quang sáng chói trong trái tim nhân đạo nhỏ bé đang đập liên hồi để duy trì sự sống mong manh trong quãng đường ngắn đang dang dở bao điều.
Đối với bất kỳ ai, đã sinh ra rồi cũng sẽ phải chết đi. Chỉ là việc sớm hay muộn. Tôi biết rằng dù muốn hay không rồi cũng sẽ có một ngày thầy sẽ mãi rời xa chúng tôi, xa bạn bè, người thân, để bước sang một thế giới đẹp đẽ hơn. Không còn đau buồn, nước mắt, không còn ánh mắt khinh bỉ, xem thường của một vài ai đó. Dù có thể mai này thầy trò sẽ phải ở hai thế giới khác nhau nhưng những hình ảnh đẹp về người thầy ấy sẽ luôn chôn chặt trong tận đáy lòng tôi. Tôi ước mơ sau này sẽ thành một giáo viên để tiếp bước, hoàn thành sự nghiệp trồng người mà thầy đã dày công trong cuộc đời nhà giáo.
 
                                                                                                   Phan Thị Mai Hương
                                                                                  Học sinh lớp 9E Trường THCS Bình Thịnh
                                                                                                     Năm học 2012-2013.
 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn